Thưởng trà xưa nay vẫn được xem là một môn nghệ thuật phi công thức. Mà đã là cái gì liên quan tới nghệ thuật thì tuyệt nhiên không thể đánh giá về mức độ khó của nó. Nhưng phải nói rằng, điều kiện căn bản nhất trong thưởng trà là vấn đề tâm hồn. Khi đã có được tấm lòng, có được tâm hồn thì những cái còn lại cũng chỉ là phương tiện, là thứ yếu.
Thưởng trà là tổng hòa của thưởng hương, thưởng vị trong sự an tịnh của tâm hồn. Nhẹ nâng chén trà, từ từ đưa lên trước mũi, chếch đầu hơi nghiêng xuống để cảm nhận từng lớp hương đang bay lên, lan tỏa vào không gian. Hít một hơi thật sâu rồi mới hạ dần chén trà xuống môi, lặp lại để cảm nhận sâu hơn và chỉ chú tâm vào hơi thở, vào hương trà.
Là môn nghệ thuật phi công thức nên mỗi người lại có cách thưởng vị trà khác nhau. Có người thích nhâm nhi từng ngụm. Mỗi lần nhấp chỉ khoảng một phần ba so với ngụm bình thường, để nước trà chạm nhẹ vào đầu lưỡi trước, rồi mới chậm rãi nuốt. Bằng cách này, ta hiểu được vị chua, vị ngọt, rõ ràng từng chút.
Trong giới thưởng trà, nhiều vị còn kháo nhau về cái cách thưởng trà mà nghe qua thì tưởng hơi thô lỗ nhưng lại vô cùng thật. Đó là đưa chén trà lên miệng, thưởng hương, ngay sau đó phải uống một ngụm thật lớn, ực thật nhanh bởi “khi , tất cả hệ thống thần kinh vị giác mới cùng hoạt động”, mới cảm nhận hết được cái chua chát, thơm, ngọt của trà. Phải là người sành, biết thưởng thức thì dùng cách này bạn mới hiểu và có được cái nhìn tổng quan nhất về vị trà.
Nâng chén trà trong buổi sớm ban mai, khởi đầu có chút chan chát nơi đầu lưỡi nhưng đọng lại vị ngọt thanh sâu. Bởi thế mà cổ nhân mới nói, chén trà giống như chuyện đời. Khi đã trải qua những đắng cay, chua chát thì rồi, thứ đón ta sẽ là ngọt bùi, ý vị.
Tuỳ từng loại trà mà ta có thể lựa chọn cách thưởng thức khác nhau, thế nhưng chung lại vẫn là để hiểu được vị trà, hiểu được lòng mình và đưa thân tâm an trú ở hiện tại, trong an lạc và cảm giác thư thái hoàn toàn.
Theo Trà Chính Long